Trước đây mình từng viết về “Những tình tiết gây khó chịu thường thấy trong truyện tiên hiệp”, hôm nay mình lại quay trở lại với những hạt sạn khó nuốt trong truyện đô thị hiện đại, xin đừng trách bà zà này quá khó tính.
1. Nhân vật chính thay đổi tính cách trong một nốt nhạc
Trong các bộ đô thị trọng sinh hay xuyên không thường mô tả nhân vật chính ở kiếp trước là kiểu người bình thường không có gì lạ, sau đó xuyên đến thế giới song song rồi trở nên quả quyết sát phạt, thông minh tài trí, thậm chí còn trở thành dị năng giả bắt đầu đi chém giết nào là kẻ xấu, nào là quái vật…
Ủa alô? Kiếp trước coi phim kinh dị buổi tối không dám đi tè, kiếp này dùng dị năng phanh thây người khác không chớp mắt? Kiếp trước là nhân viên quèn trong công ty, sống hèn chết hèn, kiếp này tự nhiên cao cao tại thượng, khí chất lạnh lùng vương giả?
Nếu là một tác giả có bề dày kinh nghiệm viết lách thì làm ơn hãy mô tả kỹ càng phần thay đổi tâm lý nhân vật để người đọc có trải nghiệm sâu sắc hơn và cảm thông hơn cho nhân vật nha!
2. Trang bức vả mặt xuất hiện liên tục
Đồng ý là khi đọc truyện, sướng nhất chính là mấy cảnh trang bức vả mặt đối thủ, nhưng nếu nó được mô tả một cách quá lố và dày đặc thì truyện đó chẳng còn ý nghĩa gì ngoài “thẩm du tinh thần” hết.
Nếu không nhìn thấy sự cố gắng của nhân vật chính, không thấy nỗi đau mà hắn trải qua và những tổn thất tinh thần, thể xác hay sự trưởng thành dần dần thì làm sao độc giả có thể đồng cảm với nhân vật, sau đó cảm thấy sung sướng ở những cảnh trang bức vả mặt?
50 lên 100 làm sao so được với -100 lên 100? Nếu trước đó nhân vật chính không chịu khổ thì trang bức sẽ trở thành tình tiết nhạt toẹt. Đây là hạt sạn mà một số cây bút còn non tay thường mắc phải.
Hơn nữa mấy tác giả tay mơ này còn thích tạo ra kiểu nhân vật phụ kiêu ngạo tự cao, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, thấy gái là mờ mắt, hoặc nghĩ trên đời này không ai hơn được mình, thích đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài… Haiz, mấy người có tiền và có địa vị cao ở ngoài đời thật đều là cáo già đấy ạ, mười tên trẻ trâu như nhân vật chính cộng lại cũng không bằng người ta đâu.
3. Các nhân vật nữ thản nhiên chấp nhận kiếp “chồng chung”
Thân là một nữ nhân, đọc tới mấy đoạn này mình chỉ biết “trợn mắt há hốc mồm”.
Biết là độc giả nam chiếm số đông trong dòng truyện này nhưng mà làm ơn đừng viết phi lý như vậy có được không? Ít ra tác giả cũng nên để các nàng đấu tranh tư tưởng, đau khổ triền miên một thời gian rồi mới quyết định chấp nhận chứ!
Hoặc là để nhân vật chính có một lão bà và một đống hồng nhan tri kỷ kiểu mập mờ như có như không cũng được, còn hơn là để bốn năm cô vợ cùng chung một chồng, chung một mái nhà. Ối giời ơi nam chính còn sống được dưới tay mấy bả mới là lạ đó!
Một số bộ viết harem hợp lý mà mình biết là: Ổn Trụ Biệt Lãng(ôi thôi có hai cô mà nam chính chết lên chết xuống), Khuyết Hãm Dị Thế Giới (main một vợ nhưng tiểu tam tiểu tứ hơi nhiều, vợ main suốt ngày ghen tuông buồn cười lắm ^^).
4. Tinh thần đại hán quá lố lăng
Xin lỗi chứ cái sạn này là loại sạn duy nhất mình không cách nào tha thứ được. Hễ gặp phải kiểu truyện “dạng háng” như vậy là mình xách quần chạy mất, cho dù trước đó truyện có hay cỡ nào đi nữa!
Từ tác giả tay mơ đến tác giả đại thần đều có thể mắc phải loại sạn này. Trước đây mình từng đọc được một bộ đô thị dị năng cực hay của đại thần, đọc liền tù tì 400 chương, ai dè đến đó tự dưng truyện “đại hán” đến chóng cả mặt, hết đánh Mỹ đánh Hàn lại đập Nhật tơi tả, chưa kể là còn nói xách nói mé các nước Đông Nam Á như đám nhà quê mọi rợ. Xin kiếu!
Bởi vậy trước khi xem truyện mình thường phải tìm đọc review hoặc bình luận về truyện trên mấy trang như TruyenYY, YY Hội, Review truyện hay… để yên tâm nhảy hố. T_T
= GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH =