Ở nơi xứ tuyết mênh mông ấy có một nữ nhân - một đại thần y, vị thần y mà mỗi năm chỉ phát ra có mười tấm Hồi Thiên lệnh, chỉ nhận chữa bệnh cho mười người, mà mỗi lần chữa bệnh thu tới mười vạn lạng bạc. Hơn nữa, vị đại thần y ấy chỉ nhận chữa trị tại cốc, chứ tuyệt nhiên không chịu chuyển thân trị bệnh bên ngoài cho bất kỳ ai.
Có một ngày, đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ bồng một đứa trẻ, mà theo thần y cảm nhận, thì nữ nhân đó rất hận vị nam nhân đi cùng. Rất hận, nhưng vẫn để nam nhân đó mang con mình đi cầu thần y, rồi để mặc gã lặn lội bôn ba sống chết bốn phương tám hướng ròng rã suốt tám năm trời tìm thuốc, những vị thuốc mà chỉ cần một món thôi cũng đủ kinh hãi thế tục: “Thất diệp minh chi dưới đáy Thánh hồ của Bái Nguyệt giáo. Thanh Loan hoa ở Bạch Vân cung trên Bích Thành sơn nơi Đông hải. Long thiệt ở tuyệt bích Quân sơn vùng Động Đình. Tuyết anh tử ở Mộ Sĩ Tháp Cách, và cả Vạn niên long huyết xích hàn châu ở Kỳ Liên sơn này nữa"… bất kỳ thứ nào cũng là thiên hạ chí bảo kinh thế hãi tục mà người trong võ lâm đều điên cuồng tranh đoạt...
“Tuyết là nước mắt của nhân gian…” (Shirahime Syou – Clamp)
Thất Dạ Tuyết là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Thương Nguyệt, thuộc một hệ liệt 8 truyện tên Đỉnh Kiếm Các.
Đúng như cái tên Thất Dạ Tuyết, xuyên suốt tác phẩm này là một màu trắng xóa của tuyết. Bảy đêm tuyết lạnh tê tái. Từ chương đầu tiên đến tận những chương sau cùng, chưa bao giờ vắng đi hình ảnh tuyết. Và cứ mỗi một đêm như thế, người ta lại kể về câu chuyện rất lạnh giá của một đời người, không ai là không đáng thương!
Nhân vật chính của tác phẩm này là nữ thần y đầy tài năng nhưng cũng lắm bi kịch - Tiết Tử Dạ. Thế nhưng không phải câu chuyện lúc nào cũng xoay quanh cô, mà Thương Nguyệt chia đều sự xuất hiện ra cho nhiều tuyến nhân vật khác nhau, cũng như kể lại những sự ám ảnh, dày vò khác nhau trong tâm hồn mỗi nhân vật của cô.
Một Tiết Tử Dạ bị ám ảnh bởi mối tình với chàng trai tên Tuyết Hoài, người đã hi sinh cả mạng sống của mình để bảo vệ nàng, người đã dùng hơi ấm bản thân để che chở cho nàng có thể sống sót được ở giữa dòng sông băng.
Một Hoắc Triển Bạch bảy năm liền luôn tìm tới uống rượu với Tiết Tử Dạ, một nam tử hán đại trượng phu nhưng vẫn mãi mãi ám ảnh về mối tình thanh mai trúc mã không thành với Thu Thủy Âm.
Một Diệu Phong - người khó phân được là kẻ đáng thương hay kẻ đáng trách, đều bị ám ảnh với việc phải bảo vệ người duy nhất từng cứu mình là Giáo Vương.
Một Đồng (nhân vật để lại nhiều sự dằn vặt nhau trong lòng độc giả về hình ảnh đôi mắt của cậu) vẫn luôn bị ám ảnh bởi quyền lực sau khi quên đi quá khứ của mình.
Bốn con người đến từ những phương trời khác nhau nhưng số phận của họ lại đan xen, chồng chéo lẫn nhau, nếu nói về điểm chung duy nhất giữa họ, hẳn là cuối cùng bọn họ đều va phải một người con gái mang tên Tiết Tử Dạ. Kẻ thì dành tình yêu cho nàng, kẻ thì lại nhận được sự yêu thương, chăm sóc của nàng. Nàng ở nơi thâm sơn cùng cốc, bọn họ thì kẻ tới người đi, đối đầu với bao hiểm nguy gian khổ, thế nhưng đáng tiếc, người duy nhất phải bỏ mạng ở trong tác phẩm này lại chính là Tiết Tử Dạ. Nàng đã ra đi và để lại vết thương sâu thẳm không bao giờ lành trong trái tim của cả ba người đàn ông...
“Bôn ba ngàn dặm đến gặp người nói câu giã biệt
Trong đêm tuyết đầu tiên và cuối cùng
Trên đồng hoang lạnh giá âm u, chúng ta cùng sánh vai chung bước
Bao nhiêu lời nói đều ngưng đọng trên môi
Cùng ngẩng đầu lên, người ơi có thấy:
Bảy đêm hoa tuyết nở rộ rồi lụi tàn
Tựa như buổi tương phùng ngắn ngủi và ly biệt muôn đời
Thứ cho ta vì đã quay mình bước đi vào lúc ấy
Vì năm tháng hoang lương
Vì cuối cùng ta không thể kiên trì
Vì tình yêu sâu đậm nhất trên đời, rồi cũng không chống nổi với thời gian.”
Các bạn có thể đọc truyện Thất Dạ Tuyết tại đây: https://truyenyy.vip/truyen/that-da-tuyet/